Bố tôi bị chấn đoán Ung Thư tuỵ năm 2022

Aug 3 / NQT
Tôi là người duy nhất được ở bên bố trong những giờ phút cuối cùng, khi máy monitor hiển thị những nhịp tim yếu dần và dừng lại.
Bố tôi được chẩn đoán ung thư tuyến tụy vào một buổi chiều đầu hè 2022.
Lúc đó, tôi đang bận họp. Mẹ tôi chỉ gọi vội một cuộc, giọng run run:
— “Bố con khám ra bệnh. Bác sĩ bảo… không còn nhiều thời gian.”

Chúng tôi cùng quyết định để bố bước vào ca phẫu thuật lớn, dù biết cơ hội là mong manh. Chi phí tốn kém, thể trạng ông suy yếu, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ: còn nước còn tát.
Nhưng đôi khi, nước đã cạn từ trước mà ta không hay.
Chỉ một tháng sau ca mổ, bố tôi rơi vào hôn mê sâu do suy nhược.
Không còn một lời trăng trối.
Không một cái nắm tay dặn dò.
Không có màn chia tay nào như trong phim – chỉ còn tiếng máy thở, ánh đèn trắng và những giọt truyền dịch không cảm xúc.

Tôi chưa từng bị hôn mê. Nhưng hai tháng ấy, chính tôi sống như người không tỉnh. Tôi vẫn đi làm, trả lời email, nghe điện thoại. Nhưng tâm trí thì đóng băng bên giường bệnh của bố.
Tôi ngồi đó hàng giờ.
Tôi kể chuyện đội bóng cũ mà bố thích.
Chuyện công ty.
Chuyện Nga - Ukraine mà bố đang theo dõi dở chừng.
Tôi kể chuyện mẹ. Chuyện tôi.
Chuyện hai đứa cháu nội mà ông chưa kịp dắt đi chơi lần nào hè này.
Không ai biết ông có nghe thấy không.
Nhưng tôi vẫn kể.
Vì tôi biết – tôi cần nói.

Bố tôi là kiểu người đàn ông cũ:
Không ôm con, nhưng luôn đứng phía sau mỗi lần tôi gục ngã.
Không bao giờ nói “tự hào về con”, nhưng lại nhớ chính xác từng thành tích nhỏ tôi đạt được.
Tình yêu của bố không có lời. Chỉ có mặt.
Rồi đến lúc bác sĩ hỏi: “Anh muốn tiếp tục truyền thuốc không? Liệu pháp duy trì có thể giúp ông sống thêm vài tuần nữa – nhưng cơ thể đã rất suy kiệt.”
Tôi xin một đêm suy nghĩ.
Cả đêm ấy, tôi ngồi bên mẹ. Chúng tôi không nói nhiều. Chỉ lặng im như hiểu rằng… nếu yêu bố thật, thì nên để bố được ra đi thanh thản. Không kéo dài thêm đau đớn chỉ để níu lấy hy vọng của chính mình.
Sáng hôm sau, tôi đồng ý dừng thuốc.
Người thân được vào chào bố lần cuối. Rồi chỉ còn tôi và ông trong phòng, trong những giờ phút cuối cùng.
Tôi nắm tay bố – hai bàn tay đã từng góp dựng nên ngôi nhà thơ ấu, từng sửa chiếc xe đạp cũ cho tôi, từng tét mông tôi vì điểm kém, từng đặt ly cà phê đầu tiên trong đời vào tay tôi mà không nói một lời.
Tôi nói thì thầm bên tai bố.
Kể lại chuyện xưa.
Chuyện lần bố chở tôi trên chiếc Dream cũ đi xem phim trưởng ngoài quán nước mía.
Chuyện lần bố rầy la vì tôi giấu bài kiểm tra.
Chuyện bố tôi từng mơ 3 điều chưa thực hiện:
— Đỗ đại học
— Tập bơi
— Tập đàn guitar
Và tôi nói:
— “Bố à… Con đã làm được cả 3 điều rồi.”
Tôi không biết ông có nghe được không. Nhưng tôi tin là có.
Vì trong bàn tay ấy – tôi cảm nhận nhịp đập yếu dần, như một cái siết tay cuối cùng, rất khẽ… rất nhẹ… nhưng đủ để tôi không bao giờ quên...

“I’m not your son, you’re not my father. We’re just two grown men saying goodbye…” Là câu hát trong bài "Monster" của James Blunt. Tôi luôn nhớ đến bố mỗi khi nghe bài hát này

Created with