Nhưng đôi khi, nước đã cạn từ trước mà ta không hay.
Chỉ một tháng sau ca mổ, bố tôi rơi vào hôn mê sâu do suy nhược.
Không còn một lời trăng trối.
Không một cái nắm tay dặn dò.
Không có màn chia tay nào như trong phim – chỉ còn tiếng máy thở, ánh đèn trắng và những giọt truyền dịch không cảm xúc.
Tôi chưa từng bị hôn mê. Nhưng hai tháng ấy, chính tôi sống như người không tỉnh. Tôi vẫn đi làm, trả lời email, nghe điện thoại. Nhưng tâm trí thì đóng băng bên giường bệnh của bố.
Tôi ngồi đó hàng giờ.
Tôi kể chuyện đội bóng cũ mà bố thích.
Chuyện công ty.
Chuyện Nga - Ukraine mà bố đang theo dõi dở chừng.
Tôi kể chuyện mẹ. Chuyện tôi.
Chuyện hai đứa cháu nội mà ông chưa kịp dắt đi chơi lần nào hè này.
Không ai biết ông có nghe thấy không.
Nhưng tôi vẫn kể.
Vì tôi biết – tôi cần nói.
Bố tôi là kiểu người đàn ông cũ:
Không ôm con, nhưng luôn đứng phía sau mỗi lần tôi gục ngã.
Không bao giờ nói “tự hào về con”, nhưng lại nhớ chính xác từng thành tích nhỏ tôi đạt được.
Tình yêu của bố không có lời. Chỉ có mặt.